Lối mòn nào chẳng còn đậm màu nâu
Bước đi về đau cỏ xanh chắn lối
Cổng tre buồn nhớ những bàn tay
Mạng nhện chăng dấu xưa người đẩy
Khi mảnh vườn qua thời con gái
Tấm gương ao bèo đã phủ vội vàng
Góc phấn sương ngừng soi gian dối
Nào đã già chưa nào đã muộn màng!?
Chỉ có một tuổi thơ lỗi hẹn
Kỉ niệm đầu giấu một nhành hoa
Đã xa rồi người xa thu ấy
Mang theo lời hứa quê nhà.
Nguyễn Hạnh ( Bài thơ đã được dùng làm chất liệu trong truyện TÌNH BÉ CON cùng tác giả).
Thứ Tư, 11 tháng 7, 2007
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét